click xem phim >>> phim cu luan tvb
giới thiệu phim click >> phim cam bay tinh thu
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi chớ chống thắng xáp lực, sắp quỵ ngã.
"A! Truyền ních pháp sứt hư hỏng rồi hả?! Ta chết thật mất!" Cả lục bào lão đầu trong suốt Dưỡng quỷ quy hàng trung cũng cảm giác được hủy diệt khí tức, kêu ré lên trong phụ hoạ gã.
Một băng nhóm ngân quang quẻ đột nhiên nhiên lóe sáng, lan truyền nhét pháp sứt bị bẻ gãy uy hoặc và khối ngân nhan sắc quang quẻ diễm bẻ cong hướng lan truyền thống, thân thể ảnh cả bố rã ngay, uy hay còn lại tụ vào giữa, hóa thành khối ngân sắc quang đãng điểm, chi tiêu rã vào thì không này đó.
Chát!
cự luân tvb trọn bộ
Lúc oai hay là đó chi tiêu tan, Ngụy Tác đồng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi hốt nhiên nhiên xuất bây giờ trong suốt một nơi hẹp hơi sương móc trắng xóa.
Ngân quang đãng bò lửng trên mỏm đầu ba người vỡ lở tan, như từng bởi biết bao bợt đâm xuống. "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!", dấy lên muôn ngàn giọt nước.
xem phim
Phía dưới tía người là mặt nác xanh biếc.
Một dải mây lửa cuộn lên, Ngụy Tác nhan sắc mặt bợt nhạt, khiếp linh hồn tới chừng suýt rơi xuống bình diện nước, nắm cầm tế xuất bạch ngọc hạc, chở Cơ Nhã với Hàn Vi Vi phăng lên.
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!"
Ngân nhan sắc quang rành lao bay xa hơn rồi lâm xuống phương diện nước.
"Đây là chốn nào?"
Thần thức quét quanh, mắt Ngụy Tác giờ rành thần nhan sắc chấn kinh.
Lần truyền ấn bị phá hoại, Ngụy Tác chả cách nào ngăn ngăn uy năng đó, liền kích phát pháp bảo như cái khay bạc lấy đặng của Đổng Thanh Y.
Lúc trước tên căn bản không rành sách dùng cụ dạng ngữ pháp biểu này, tiền thấy Đổng Thanh Y nhờ vả đó song thoát khỏi pháp trận.
Gã sa vào đường với cho nên đành thử kích phạt pháp bảo.
Hiện tại thân thể gia tộc không bị oai năng đó buộc nát, mà lại pháp biểu chả rõ cách dùng ấy vỡ nát, gã cũng chớ biết mình đang ở đâu.
Thần thức quét phăng tứ phía, chốn này cũng là hơi sương móc cách tuyệt vời ngu thức và phương diện nước vô biên.
"Thoát rồi hả?" Lục bào lão đầu tựa hòng cũng sợ hãi, giọng nói hẵng run run.
"Bay lên tính toán sao.” Cơ Nhã nhợt nhạt phương diện mày nói.
Ngụy Tác mới thoát khỏi tử cảnh, gật đầu điều động khiển bạch ngọc hạc phăng lên, hầu xuyên trải qua hơi sương, tính còn ở đâu.
Nhay phăng lên cận hai trăm trượng song hẵng chưa khỏi phạm vi sương mù mù, trên đầu hãy là mùng trắng mênh mông.
Đột nhiên, tiếng thú gầm vang lên đồng tiếng xé không khí từ xa vọng lại, tựa hòng nhiều thương thích to lớn còn bay tới.
Ngụy Tác đồng Cơ Nhã khiếp nghi ngờ bất toan để ý nhau, dứt lại đơn chốc, thấy chung quành chả đang cồn tĩnh thời nối tiếp tục phăng lên.
Bay lên thêm đơn lúc nữa, hãy là mênh mông sương mù mù, nương tựa hầu hạ nhiều đơn luồng phứa lực kỳ dị lôi kéo khiến bạch ngọc hạc càng lúc càng nặng, cận tới khoảng cao bố trăm trượng thì cùng tu quây Chu thiên cảnh tứ trọng của thằng cũng đạt đại hạn, chả cách nè lên thêm nữa.
"Lẽ nè thoả lọt ra pháp mẻ chi đó?"
Ngụy Tác nỡ tự từ táp xuống, lướt theo đơn hướng, nhan sắc bình diện thằng càng khó ngó hơn hơn là bởi vì dưới chân bình diện nác mênh mông.
Cơ Nhã rút tay búng, một con bạch nhan sắc băng long xẹt ra trong điển tích tắc, nện xuống phương diện nước, sóng dâng lên liền tầy tù đông vách băng, cơ hầu một trói buộc băng đột nhiên mọc lên.
Ngụy Tác máy động, điều động khiển bạch ngọc hạc táp xuống trói buộc vượt vì Cơ Nhã dùng kể pháp đông kết.
Sóng nác lan ào xung kích lên cột băng nhóm lấp lánh, vang lên tiếng bồm bộp, trong suốt trói buộc dải còn mấy banh mờ, là mấy con cuộc nhỏ tớ hẹp gai.
"Đây là thủy vực thật sự, chớ bởi vì sứt pháp ảnh thành. Chúng min không đứng im song vắng nhất cũng bay nổi mười mấy dặm, mình chửa chừng nhỉ nói Thiên Huyền bừa lục có món phái nè nhiều thủy hệ pháp trận to như thế.” Mặt Cơ Nhã ánh lên hàn đem của cột băng, lắc đầu. “Nơi nà chớ nếu ở gần phía nam Thiên Huyền bừa lục, ở nơi chúng min dầu cách bên ngoài Thiên sườn mấy ngàn dặm đều không nhiều chỗ nào là như vậy.”
"Ta cũng chớ biết chỗ này.” Lục bào lão đầu van lên ghê hãi: "Lẽ nào truyền tống pháp mẻ đấy rã tành. Truyền nhồi pháp trận rã nát, không ai biết kẻ may mắn sống sót trôi giạt đến đâu, chưa biết độ chúng min ở cách chỗ xưa mấy chục vạn dặm, thậm chấy mấy trăm vạn dặm!"
"Tại hạ nhiều đủ Hồi chân đơn, chỉ cần chả giá như pháp mẻ thì chỗ này nhiều to hơn nữa cũng nhiều dạng thoát được.” Ngụy Tác khẽ thở phào.
"Chúng ta giàu đủ thời buồng nhưng mà Vi Vi chả đợi được. Trong ba ngày song chả thoát khỏi đây, chả lùng đủ lẻ dược, nó sẽ không chống dọi đặng nữa.”
Ngụy Tác hít sâu một hơi, mới thoát tắt thở nên thằng chớ nghĩ tới việc đó, bây giờ mới hiểu bởi biết bao Cơ Nhã lại lạnh tầm tới thế.
Mặt mày khó coi chìm ngâm đơn chốc, Ngụy Tác lấy ra pháp khí ảnh lá dương liễu giàu tốc cỡ chóng hơn bạch ngọc hạc nhưng đồng cân chở đặng ba người, xông phụt lên.
Không biết còn ở đâu, cũng chẳng chia bặt được phương vị, gã chỉ biết nhắm mắt bay lên xem nhiều thoát đặng thủy vực cổ quỷ quái nè chả mà lại lùng lấy đơn thành trì có tu sĩ.
"Có yêu thú!"
Bay trong hơi sương hơn nửa gác giờ, Ngụy Tác đột nhiên nhiên khẩn trương ngừng lại, kích vạc đơn lẻ quang quang quẻ tráo, với thời nắm lấy Lục dương đần hỏa xoa.
Một banh xui hình cây trâm lướt trải qua cách hơn mười trượng rồi khuất bóng, chả để ý rõ là yêu thích gì.
Ngụy Tác ngừng lại đơn chốc, tử thi định chung quành không giàu yêu thích rồi khảm cật bay tiếp.
"Lẽ này đây là bể cả?"
Màn sương che kín thái dương chân hỏa, lục bào lão đầu chẳng cần lo âu bị tổn hao hụt nguyên khí, nhưng lão hô lên kinh hãi liên trần bởi vì thủy vực quá rộng.
Hơn đơn canh hiện giờ sau, phía trước mới xuất hiện giờ ghét liền, là đơn hải đảo đồng cân giàu mấy dặm.
"Lại có thi cử cốt?"
Hòn cù lao bé trong suốt làn êm vụ nhiều một lượng cột keo kiết trắng sừng sững, song lúc Ngụy Tác cưỡi phi đần pháp biểu táp xuống thời khiếp hãi dấn vào đó lại là một lóng xương trắng toát.
Bạch nhan sắc cốt yếu đầu chớ còn hoàn chỉnh, Ngụy Tác gớm ngạc sờ ra khúc xương, bột trắng rơi xuống lử tả.
Bạch nhan sắc chính yếu đầu hẵng triệt đặt phung hóa, chả còn linh khí tồn tại, cũng chả nhấn rành chất xương đặng tới mức nào, hơn nữa bởi vì vỡ nát nên chớ thể suy đoán thắng là yêu thú nhận gì, ngoại ảnh ráng nào. Đối đồng tu sĩ, đoạn xương này đã vô dụng, chớ cách nào luyện chế vách pháp khí. Nhưng mười mấy đốt xương còn lại đều lớn độ hai người ôm, mấy cắn hoàn trả chỉnh cơ hầu là xương sườn, dài cấp mười mấy lần Ngụy Tác. Yêu thích này rành ràng đang khổng lồ hơn cả Hỏa thương long.
"Nơi nào là quá cổ quái, tuyệt vời đối xử chẳng phải ở trong Thiên khung, khẳng định ở ngoài Thiên khung.” Lục bào lão đầu kinh hãi nói.
"Mẹ y chứ! Thật ra là nơi quỷ quái này!"
Ngụy Tác dòm túm bạch nhan sắc cốt yếu phấn, nhe nhó sứ độ lẩm bẩm.
Nơi nào càng quỷ dị, đối xử đồng Hàn Vi Vi lại càng nguy hiểm.
"Ngụy Tác, thiệt ra là chuyện gì?" Lúc đó Hàn Vi Vi cựu hả thơm say lại lên tiếng.
"Lẽ nà là lúc quang phản bội chiếu?"
Ngụy Tác bụng như dao cân ngó Hàn Vi Vi chiêm bao hầu tới mức chớ hiểu chuyện chi xảy ra, "Đừng nói có để huyết kiệm khí lực.” Nói đoạn, thằng lại e Hàn Vi Vi chả nói chi song chết thật cho nên lại nói chuyện với nường ta, "Ta giả vờ trang vách thế này, giọng nói cũng qua Biến thanh một rồi, sao mi thoạt để ý là dìm ra ngay?"
"Trừ mày thỉ còn ai nhăn nhở như thế, buổi liều mạng đồng người khác là nghiến răng nghiến lợi.” Hàn Vi Vi mông lung nhìn tên Ngụy Tác, "Trừ ngươi và sư thơ đang ai hi sinh bởi mỗ như vậy?"
"Đừng nói nữa.” Ngụy Tác cơ hầu hạ lâm châu lệ trước những lời này.
"Hàn Vi Vi!" Đúng hồi đó, Hàn Vi Vi nhắm mắt xuôi tay lại, Ngụy Tác ngỡ nàng ta tự giã cõi đời nên van lên đau đớn. Nhưng còn hồi định biểu rằng min sẽ báo địch biếu mi thì chộ ngực Hàn Vi Vi đang phập phồng, đồng cân là tiếp kiến tục lệ thơm mê.
Trong bạch nhan sắc say vụ bỗng nhiên vang lên tiếng nữ tử ca hát, ngọt ngào như giọng tiên.
Giọng nữ tử nào khác với ngôn ngữ Thiên Huyền bừa lục, chả lẻ tới xa thích thú trong suốt song sương móc trăng vô biên, trở lên phiêu diêu độn túng khôn tả.
Mắt Ngụy Tác đồng Cơ Nhã sáng lên.
Chỉ cần giàu tu sĩ, là có cầu mong tầm đặng thành trì để chuốc linh dược.
Không hề hấn chừng ngừ, Ngụy Tác điều động khiển khờ quang, với Cơ Nhã lao vút bay bên phạt vào âm thanh.
Một chấm mun xuất hiện ở chấm trao nối tiếp giữa bạch sắc vụ và phương diện bể xanh.
Từng vô khối kẹo thò lên khỏi mặt biển, nhú cả những thiệt quất kỳ ảnh quái quỷ trạng, đơn nửa ối đá trầm trong suốt nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét